Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

Tin đồn thất thiệt: Vì sao?

Mấy ngày qua trên mạng lại xôn xao loan truyền về một trường hợp được cho là "chữa khỏi bệnh ung thư gan" của GS Văn Như Cương, thoạt nghe toàn chuyện "người thật việc thật" khiến bất cứ ai đọc qua cũng cho là hay, bổ ích, đáng rút kinh nghiệm...Nhiều người mách bảo nhau đến ông lang Nguyễn Hữu Nho ở Sóc Sơn, Hà Nội để cắt thuốc kẻo mất cơ hội! Đây là một trong những bài báo như vậy: http://petrotimes.vn/news/vn/phong-su-dieu-tra/ai-chua-benh-ung-thu-cho-giao-su-van-nhu-cuong.html


Tuy nhiên, với chút kinh nghiệm của một bệnh nhân đã sống sót được gần 4 năm nay, tui thấy bài báo trên không khác gì hàng trăm bài đã lưu truyền trên mạng lâu nay và e rằng, nếu tác giả hoặc bản thân GS Văn Như Cương và các bác sĩ trực tiếp tham gia ca bệnh của GS Cương không lên tiếng thì những bài báo như vậy là "lợi bất cập hại" chỉ tổ giúp kẻ xấu kiếm tiền trên nỗi bất hạnh của bệnh nhân. 
Đúng là ai chết đuối mà không vớ cọc? Nhưng những cái cọc mục hoặc cọc không có chân rất nguy hiểm! Vậy nên chăng các nhà quản lý ngành y nói chung, đặc biệt các bác sĩ chuyên khoa, dù muộn, hãy một lần làm rõ trường hợp ca bệnh của GS Cương, chứ không chỉ để một số nhà báo viết nhăng viết cuội về một vấn đề mà họ không thực sự hiểu biết. Tại sao các bác sĩ trực tiếp khám và thực hiện các biện chữa trị cho bệnh nhân Văn Như Cương không nói gì mà để một ông lương y không có giấy phép hành nghề thao túng tin trường suốt nhiều ngày qua? Nội dung các bài báo đều rất sơ sài, với những thông tin không đủ chuẩn xác và thiếu nhất quán, ví dụ, không rõ khối u trong gan hay chỉ là khối tụ máu trong tĩnh mạch; lúc thì nói là "nút tĩnh mạch", lúc thì nói "nút động mạch" vốn là hai thủ thuật có bản chất và mục đích khác nhau. Và có thực sự đến nay bệnh nhân Cương đã "không còn khối u gan" ( hay chỉ là do các khối tụ máu trong tĩnh mạch được khống chế? Đoạn trích ý kiến của lương y Nho rằng nhờ Tây y chỉ ra cái lô cốt ...nên ông ta có thể tấn công tiêu diệt nghe như động tác "tâng bóng" lẫn nhau giữa các cầu thủ trong cùng đội bóng chuyền vậy. Vậy họ nhằm mục đích gì ?.


Tóm lại, đây là một chủ đề khá phức tạp không dễ phanh phui . Tôi chỉ muốn nêu lên một vấn nạn đang lan tràn trong xã hội mà trong đó trách nhiệm chính thuộc về những người làm công tác quản lý ngành y. Với một "căn bệnh thế kỷ" mà VN là nước đóng góp tỷ lên cao nhất (theo thống kê của LHQ ), nhưng rất hiếm thấy hình thức trao đổi công khai minh bạch nhằm rút kinh nghiệm từ thực tiễn giữa bệnh nhân và bác sĩ mà chỉ toàn thấy cảnh "xin-cho", "khôn thì sống, mống thì chết" và "sống chết mặc bay tiền thày bỏ túi". Điều này buộc người mắc bệnh ung thư luôn ở vào thế bị động, rất dễ dao động để mắc sai lầm trước các thủ đoạn lừa đảo của những kẻ làm tiền. Đó cũng là một trong những lý do tại sao người bệnh VN dù rất nghèo vẫn phải tìm đường ra nước ngoài chữa trị.


Cũng cần thấy rằng không chỉ trong lĩnh vực y tế mà trong tất cả các lĩnh vực khác của đời sống kinh tế-chính trị-xã hội ngày nay đều chứng kiến tình trạng lộn xộn kéo dài trong công tác quản lý nhà nước đối với lĩnh vực truyền thông. Gần đây nhất, có vụ bạo bệnh của ông Nguyễn Bá Thanh mà xem ra do việc thiếu thông tin công khai minh bạch nên đã dẫn đến nhiều tin đồn không biết đâu là thật /hư. Điều lạ lẫm nhất là sau từng ấy thời gian và tin đồn, và mặc dù sau khi đã có tin chính thức của Ban bảo vệ sức khỏe TW nói ông Thanh đã về nước điều trị tại Bênh viện Ung thư Đà Nẵng, nhưng tuyệt nhiên không có hình ảnh nào cho thấy hình ảnh bệnh nhân. Dư luận không khỏi thắc mắc có gì khúc mắc với trường hợp ông Thanh mà phải úp mở so với trường hợp Tướng Giáp khi nằm viện thở ô xi chờ chết mà vẫn thường xuyên có ảnh đưa công khai trên báo chí và truyền hình (!?). Rõ ràng sự thiếu vắng hình ảnh đã khiến mối hoài nghi trong dân chúng càng tăng lên trong khi những kẻ có dụng ý xấu tha hồ tung tin thất thiệt. Đó là chuyện dễ hiểu. 


Thử đặt đặt câu hỏi:  Liệu tình trạng bưng bít thông tin như vậy có lợi cho ai (?) để từ đó có thể thấy ai đã cố tình gây ra nó. Đáng lẽ ra, thay vì công khai minh bạch thông tin mỗi khi có những sự kiện thất thường (dĩ nhiên với mức độ mà nhà chức trách có quyền lựa chọn) thì người ta lại chọn cách đưa tin nửa vời theo kiểu "1/2 sự thật chưa phải là sự thật". Mặc khác nhà chức trách đã chậm đưa tin rõ ràng minh bạch lại hay đổ lỗi cho "các thế lực thù địch" nhằm áp đặt những biện pháp cấm đoán trái với tinh thần tự do thông tin đã được quy định trong Hiến pháp và luật lệ hiện hành. Cách làm này đúng là "lợi bất cập hại", nếu không phải là dụng ý của một thế lực ngầm nào đó trong hệ thống công quyền. Dù là gì thì thiết nghĩ đó là cách quản lý thông tin đã lỗi thời cần được thay đổi để mở đường cho đất nước tiến lên./. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Hoan nghênh mọi ý kiến thảo luận, nhưng làm ơn viết tiếng Việt có dấu và không chửi tục.

Tìm kiếm Blog này