Thứ Ba, 10 tháng 2, 2015

50 năm trở lại Chùa Hương

Hôm nay cùng các cụ hưu trí thuộc CLB cơ quan cũ (Bộ Ngoại giao) đi tham quan Chùa Hương. Đối với mình ngoài mục đích tham quan, có lẽ mục đích lớn hơn là tìm lại một kỷ niệm. Chả là từ hồi còn học cấp I mình được nhà trường tổ chức đi chùa Hương và đó là lần đầu và cũng là lần cuối cùng cho đến nay. Sau này mỗi khii nghe đến chùa Hương mình chỉ hình dung đó là một hang động giữa vùng non nước. Nghe văn thơ âm nhạc, xem hội họa, mình cũng rung động ít nhiều, nhưng có lẽ chưa đến mức lấn át cái cảm giác lo ngại trước cảnh những đoàn người đi trẩy hội "trên bến dưới thuyền" chen chúc xô bồ tranh cướp...Vậy nên đã rất nhiều dịp định đi rồi lại thôi. Gần đây nghe nói việc đi chùa Hương đã được tổ chức tốt hơn và thuận tiện hơn nhờ có cáp treo, mình quyết định đi một chuyến. Dẫu sao, với mình, đây là một trong số những quyết định thận trọng nhất và có lẽ cũng đúng đắn nhất. Vì nó đã giúp giải tỏa tâm trạng lâu nay vốn "không đi không biết Chùa Hương/ Đi rồi mới biết ...."
Đúng là Chùa Hương là một trong những danh lam thắng cảnh tiêu biểu nhất của đất nước cả về không gian và thời gian cũng như các đặc trưng tôn giáo, văn hóa nghệ thuật, tư tưởng,.v.v...Có thể nói ai chưa đến Chùa Hương coi như chưa hiểu biết hết về đất nước và con người Việt Nam vậy.
Nhưng nhờ đi rồi ...mới biết rằng Chùa Hương cho thấy khá đầy đủ mọi nhược điểm vốn có của cái gọi là "nền văn hóa tâm linh" (nếu ai đó muốn đặt tên cho nó) của đất nước này. Chuyện này dài lắm, xin chưa bàn ở đây, chỉ xin nói rằng nó đang đang bị lạm dụng và xuống cấp một cách cấp thảm hại. Không khó để nhận biết qua hình thức bề ngoài với cung cách kiến trúc lai căng "tạp phí lù" cùng những tấm lều bạt căng lên tạm bợ một cách vô thức khắp nơi che khuất cả cảnh quan. Những màu sắc diêm dúa từ trong ra ngoài khiến các ngôi đền chùa mất vẻ tôn nghiêm đáng có của chúng. Đâu đâu cũng thấy hàng quán với rất nhiều kẻ bán hơn người mua cùng với nhiều chiêu trò kiếm tiền cả bên ngoài và bên trong các khu đến chùa khiến khách thăm cảm thấy bất an. Có lẽ ai đã một lần thăm Chùa Hương sẽ không tránh khỏi cảm nhận lẫn lộn giữa thần linh và trần tục, giữa thiện và ác, giữa tốt và xấu, giữa vui và buồn./.

Khi công nghệ cao được làm chủ bởi tay nghề thấp

Hầu như lần nào cũng vậy, hễ vào nằm viện đều gặp những nghịch cảnh khó tin nhưng phải tin.  Chúng diễn ra mọi nơi, mọi lúc đối với mọi người nên có thể gọi là  "tai nghe mắt thấy"chứ không phải điều tra khảo sát gì. Dù trong lòng vô cùng bức xúc, nhưng mình luôn tự nhủ lòng hãy kiên nhẫn chờ đợi..., và có bệnh thì "phải vái tứ phương" cho được việc. Tuy nhiên xem ra cái tình trạng "khó tin nhưng phải tin" ấy ngày một thêm nghiêm trọng và nó đang nghiền nát lòng kiên nhẫn của mình.

Tìm kiếm Blog này