Thứ Bảy, 12 tháng 7, 2014

Thêm một điều đáng suy ngẫm


Theo TTXVN, hôm nay Người phát ngôn NG Việt Nam Lê Hải Bình vừa tuyên bố:"Việt Nam hoan nghênh việc Nghị quyết 412 của Thượng viện Hoa Kỳ yêu cầu Trung Quốc rút giàn khoan Hải Dương-981 và các lực lượng hộ tống khỏi vị trí hiện tại, không có các hoạt động trái với Quy tắc quốc tế về phòng ngừa đâm va trên biển (COLREGs); lên án các hành động cưỡng bức, đe dọa hoặc sử dụng vũ lực, thay đổi hiện trạng hay gây bất ổn ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương". 

Nếu đọc kỹ Nghị quyết (tại đây) sẽ thấy phần nói về biển Đông, đặc việt về vụ giàn khoan Haiyang 981 chỉ là một phần nhỏ bên cạnh nội dung chính nói về biển Hoa Đông và toàn bộ vùng Châu Á-TBD.  

Tuy vậy, cũng đủ để người Việt Nam vô cùng phấn khởi rồi. Gặp và nói chuyện với các cụ hưu trí và cả giới trung niên, thanh niên tôi thấy đa số có chung một tình cảm phấn khởi như thể đó là nghị quyết của QH nước mình vậy! Nó khiến tôi chợt nhớ có ai đó từng nhận xét "người Việt rất dễ thỏa mãn". 

Đúng vậy, nghị quyết của Thượng viện Mỹ dường như đã xua đi nỗi bức xúc mà mọi người vừa trải qua trước việc QH của mình không ra nghị quyết về biển Đông sau kỳ họp mùa Hè năm nay. Mà sao không phấn khởi được khi có người khác nói giùm nguyện vọng cho mình? 


Nhưng phấn chấn được một hồi, mọi người lại phải nghĩ, chẳng lẽ VN cứ đi ăn xin cả đời, không chỉ viện trợ kinh tế, quân sự mà cả chính trị ngoại giao - thứ mà không mất tiền mua chỉ cần lòng dũng cảm và kiên định? Tại sao trước một vấn đề hoàn toàn nằm trong tầm tay của QH nước nhà, cũng chẳng hề có  nhân tố bạo lực quân sự hay gây hấn gì để mà lo đối phương kiếm cớ gây chiến tranh nóng phá hỏng mất cái sách lược mềm dẻo khôn khéo cổ truyền của dân tộc và đúng ra chỉ cần một động tác ra nghị quyết đáp ứng nguyện vọng đại đa số cử tri và quần chúng nhân nói chung chắc chắn QH đã có thể tạo ra những tác động tích cực đối với cả "hai mặt trận đối nội và đối ngoại" như ta vẫn thường nói. Vậy mà người ta đã không làm?

Mà chuyện này đâu thiếu thời gian và thực tiễn để căn cứ vào đó mà ra quyết định. Nó đã được thảo luận đi thảo luận lại trong suốt kỳ họp QH cũng là thời kỳ leo thang căng thẳng nhất trong quá trình gây hấn xâm lược của TQ. Nhưng hôm 23/6 dư luận đã bắt đầu thất vọng hoàn toàn khi Phó Chủ tịch QH Uông Chu Lưu đánh tiếng "sẽ không có nghị quyết riêng về Biển Đông"... vì "ngay từ đầu kỳ họp Quốc hội đã bàn bạc rất kỹ về tình hình Biển Đông và sau đó có thông báo tuyên bố rõ lập trường chính nghĩa của Việt Nam và nói rõ quan điểm xử lý vấn đề Biển Đông". 

Và y như rằng điều gì đến đã đến Quốc hội sau nhiều ngày bàn cãi đã quyết định không đưa ra nghị quyết. Theo giải thích của Chủ tịch QH Nguyễn Sinh Hùng tại lễ bế mạc và được sự "lĩnh hội" của đại đa số thành viên QH thì đơn giản là "không cần nghị quyết"! Không cần có nghĩa là thừa. Thế thôi! Chẳng lẽ các vị không biết việc thảo luận chỉ mang tính chất nội bộ, còn việc ra nghị quyết QH mới có ý nghĩa công khai chính thức, và thảo luận càng nhiều mà vẫn không ra được nghị quyết càng chứng tỏ có vấn đề? Thật buồn cho một cơ quan đại diện cao nhất của nhân dân và đất nước. Lại phải một lần nữa tự an ủi: "Nước mình nó thế!"

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

Cuối cùng Bác Tổng cũng phải lên tiếng


Hôm qua 1/7 Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đã chọn buổi tiếp xúc cử tri quận Tây Hồ để nói lên quan điểm của người đứng đầu cao nhất của đất nước về một chủ đề hệ trọng nhất của đất nước-đó là quan hệ Viêt-Trung và chủ quyền biển đảo. Vậy là sau một thời gian im lặng bác Tổng đã lên tiếng. Nội dung chi tiết xin mời đọc tại đây http://vietnamnet.vn/vn/chinh-tri/183735/tong-bi-thu--khong-ai-chon-duoc-lang-gieng.html
Công bằng mà nói, những lời của bác Tổng là thực lòng, đã bày tỏ được ý chí phải lấy lại Hoàng Sa..., và do đó có lẽ đã phần nào góp phần xua tan bớt nỗi băn khoăn trăn trở, hoài nghi trong dư luận thời gian qua, làm bớt đi phần nào những dị nghị trong dân chúng rằng ông kia bà nọ bán nước, cầu vinh... Nhưng qua đó cũng cho thấy sự lúng túng bế tắc cùng cực về chiến lược cũng như sách lược trong đối sách của Việt Nam trước những bước đi quả quyết đến mức trắng trợn, ngang ngược của TQ. 

Trong phát biểu Tổng Bí thư có đoạn nói: "Biển Đông là vấn đề lớn, quan trọng, hệ trọng, nhạy cảm, được toàn dân và nhiều nước trên thế giới quan tâm, cũng là vấn đề liên quan đến sự ổn định, phát triển của đất nước sắp tới, cũng như việc giải quyết quan hệ với TQ, “người bạn láng giềng lớn, muốn hay không cũng phải ăn đời ở kiếp với nhau, có ai chọn được láng giềng đâu”.



Tiếp đó lại có đoạn “Trong lịch sử đã nhiều lần, ta luôn phải tìm cách chung sống hòa bình, thân thiện, hợp tác, phát triển, đồng thời giữ được độc lập, chủ quyền”, và không quên nhấn mạnh "Đây là việc khó".

Xem ra những gì vị lãnh đạo tối cao của đất nước vừa nói đều đã được nói trước nay, không có gì mới, trong khi tình hình TQ lấn chiếm biển đảo thì hoàn toàn mới và đang ngày càng diễn biến rất khẩn trương và phức tạp. Đã có quá đủ bằng chứng để cho thấy TQ đã dứt khoát vứt bỏ quan hệ hữu nghị láng giềng, anh em và ý thức hệ... nhằm đạt mục tiêu độc chiếm biển Đông mà trong đó VN là đối tượng chính và trước tiên. Vậy mà người đứng đầu VN vẫn gọi TQ "bạn láng giềng lớn"... "muốn hay không cũng phải ăn đời ở kiếp với nhau, có ai chọn được láng giềng đâu". 

Nếu là nhà ở thì có thể bán nhà dời đến chỗ khác sống, nhưng với đất nước thì chỉ có cách giữ nước hoặc bán nước, và do đó nói là không thể chọn láng giềng là đúng. Nhưng chọn bạn thì ai cấm? Vậy mà VN tự cấm mình khi các vị lãnh đạo thay nhau nhau tuyên bố với thế giới "VN không liên minh với ai...". Làm sao phải "chưa khảo mà xưng" như vậy nhỉ, nếu không phải là do sợ bóng sợ gió?  

Cũng đừng đổ cho lịch sử bằng cách cố tình hiểu sai lịch sử. Quên rồi sao Vua Quang Trung Nguyễn Huệ đã từng mang quân đánh sang Quảng Đông-Quảng Tây nhằm bảo vệ kinh thành Thăng Long. Cũng đừng quên khí phách của "Hịch tướng sĩ". Thử hỏi suốt 70 năm qua Lãnh đạo VN có mấy ai kế thừa được quá khứ như thế hay chỉ toàn núp bóng tiền nhân để biện minh cho sự đớn hèn và sai lầm của mình? Xin hỏi các vị nào hay đề cao cái gọi là "mềm dẻo, khôn khéo" với kẻ thù: Tại sao VN chỉ mất đất, mất biển đảo sau mỗi lần nhún nhượng trước TQ? Đó là Công hàm Phạm Văn Đồng năm 1958 đã đặt VN vào thế khó đòi lại chủ quyền Hoàng Sa; đó là "giải pháp đỏ" Thành Đô 1990 dẫn đến những thua thiệt khi phân định lại biên giới Việt-Trung; đó là chủ trương "không được nổ súng" để mất bãi Gạc Ma và 6 vị trí khác tại Trường Sa năm 1988. Với đà này làm sao có thể tin VN sẽ ngăn chặn quân xâm lược TQ chỉ bằng sự khôn khéo mềm dẻo với kẻ thù! 

Khi đề cập đến chủ trương phân hóa nội bộ giữa nhân dân, chính quyền và các thế lực hiếu chiến TQ... chẳng lẽ bác Tổng không thấy rằng trường hợp TQ khác xa với trường hợp "đế quốc Mỹ" ở chỗ tất cả đều theo sự chỉ đạo của Đảng CS Trung Quốc(?). Một kết quả thăm dò dư luận của TQ gần đây cho thấy "không dưới 80% người dân cùng hô một tiếng "Đánh Việt Nam!". Vậy đâu dễ gì phân hóa được họ! 

Tổng Bí thư cũng có đề cập lướt qua về việc chọn bạn/thù với một câu (có vẻ như không coi đây là vấn đề quan trọng): "Thời buổi này, ai cũng phải nghĩ đến lợi ích quốc gia dân tộc mình, nên tạo sự ủng hộ của quốc tế cũng cần thực chất, thực lòng". Đúng vậy. Nhưng xin đừng vì thế mà chần chừ không dám chọn bạn xa để đối phó với kẻ thù gần. Thử hỏi, cả hai cựu thù Pháp, Mỹ có ai đã lấy được tấc đất nào của VN.., hay chỉ có "bạn gần" TQ liên tục gậm nhấm lãnh thổ biển đảo của VN? Với tham vọng bá chủ của TQ hiện nay thì nguy cơ càng lớn hơn nhiều.

Qua phát biểu công khai dù hiếm hoi của người đứng đầu đất nước lần này cho thấy thêm dấu hiệu để lý giải một vài động thái gần đây. Việc ông Phạm Bình Minh với tư cách Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao hoãn chuyến thăm Mỹ theo lời mời của người đồng cấp Mỹ trước đó để tiếp khách "bạn láng giềng" thì có thể hiểu được. Nhưng sẽ là một sai lầm lớn nếu tới đây ông Minh sẽ không đi thăm Mỹ. Việc VN trì hoãn phát đơn kiện TQ cho thấy thái độ bị động và lo ngại không cần thiết mà do đó tự tước mất một thế mạnh hiếm hoi của mình. Những động thái trên đây có thể được coi là những dấu hiệu về tình trạng lúng túng bị động bế tắc của giới lãnh đạo đất nước trước mưu đồ thâm hiểm của Bắc Kinh. 

Muộn còn hơn không, xin chân thành khuyên Tổng Bí thư cùng Bộ CT hãy nhìn vấn đề một cách thực tế linh hoạt trên cơ sở cầu thị lắng nghe lòng dân và ý kiến của bạn bè quốc tế để kịp thời thay đổi chính mình may ra vẫn còn cơ hội để cứu nước./. 

Tìm kiếm Blog này